Tiếng chổi tre
Không riêng những ngày lễ, tết mà đêm nào cũng thế, những tiếng chổi tre của các chị lao công đều nặng gánh rác, đều đặn trong đêm. Mọi năm, sau 8/3, các chị lại lặng lẽ dọn sạch những bó hoa, cành hoa vứt chỏng trơ bên đường, dưới rãnh nước. Nhìn những bó hoa còn tươi nằm gọn trong thùng rác, cũng có đôi lần các chị tiếc rẻ, giá như...
Tôi phải chờ rất lâu cho đến khi công việc của họ kết thúc. Một chút thảnh thơi của cuối ngày làm việc, chị Bùi Thị D. ngồi bệt xuống vỉa hè đường Nguyễn Trãi: “Đêm nay còn đỡ chứ đêm mai, các cô cậu yêu nhau tặng hoa rồi buổi khuya vứt bừa bãi đầy đường. Chúng tôi lại tha hồ mà quét chứ vui gì ngày 8/3”. Hỏi chị có niềm vui gì trong ngày này không, chị không nói gì, đứng dậy quét nốt quãng đường còn lại.
Thấy vậy, chị đồng nghiệp Nguyễn Thị T. ghé tai nói nhỏ: “Chị ấy năm nay đã ngoài 40 tuổi mà đã có chồng con gì đâu”. Tôi thấy ân hận vì mình đã lỡ chạm vào nỗi buồn của chị.
Đêm 8/3, công việc của họ sẽ nặng nhọc hơn bởi những bó hoa.
Ai đó cứ bảo phố phường về đêm tĩnh lặng và vắng vẻ lắm. Nhưng với các chị, đêm mới là ngày. Chia tay chị D, tôi lượn xe một vòng khắp các con đường, đâu đâu cũng thấy thấp thoáng bóng dáng cần mẫn của các chị lao công. Giờ nghỉ giải lao, họ ngồi tụm lại cùng nhau trò chuyện về gia đình, con cái, về giá cả đắt đỏ, nói với nhau rằng mua mớ rau cũng mặc cả từng đồng, nói gì chuyện phung phí mua hoa...